Từ một hòn đảo xơ xác trong đói nghèo, Singapore trở thành đô thị kiểu mẫu đến nỗi dân cư Băng Cốc, Manila, Jakarta, Thượng Hải, Bắc Kinh, Đài Bắc, Seoul,…có khẩu hiệu “hãy văn minh và nhanh nhẹn như người Singapore”, vì so với người Sing, họ hãy vẫn còn chậm vài nhịp. Năng suất lao động của mỗi cá nhân chính là chìa khóa đưa quốc gia này trở nên thịnh vượng.
Hà Nội, Đà Nẵng, Tp HCM đều có đường bay trực tiếp, sắp tới là Phú Quốc và Đà Lạt. Với chi phí vài ba triệu đồng (nếu book trước các hãng giá rẻ chỉ có thể còn 1 triệu/khứ hồi), việc đến Singapore uống ly cà phê rồi về là thú vui của giới trẻ Đông Nam Á, vì chỉ 1-2h là tới, miễn visa vì cùng cộng đồng Asean. Tham quan đường phố bằng xe buýt là tour không nên bỏ qua.
Đường phố ở Singapore trồng rất nhiều cây xanh, được bón phân và cắt tỉa, xịt thuốc BT định kỳ để tránh sâu ăn hại lá, gây ngã đổ mà không gây hôi cho môi trường. Cứ 6 tháng, cả Singapore sẽ có chương trình fumigation, luân phiên các khu dân cư, công viên…vì ở nước nhiệt đới, muỗi mòng rất nhiều.
Phần lớn người Singapore đi lại bằng phương tiện công cộng. Đô thị hiện đại phải như thế, mình chọn ở Tp thì phải chấp nhận sử dụng phương tiện giao thông của thành phố, phải nghĩ cho cái chung chứ không phải sự thuận tiện cho cá nhân mình. Học sinh từ lớp 3 trở đi là có thể tự đón xe buýt đến trường. Nhân viên đi làm chọn metro để đến nơi làm việc. Công sở mở cửa từ 9-10h sáng đến 9-10 giờ đêm (làm hết việc chứ không phải ở lại công ty lên facebook chat chit như nhiều bạn ở Mỹ, cũng bày đặt 8-9h tối mới về nhưng làm toàn thứ tào lao, ngồi chat tốn điện, quản lý nên đuổi về sớm). 11h đêm là giờ đi chơi nên đừng ngạc nhiên nếu bạn bè hẹn mình gặp lúc 11h30. Lương lao động phổ thông/sinh viên làm thêm được trả theo giờ, ví dụ 5-8 SGD/h nếu bưng phở. Ở Sing, làm gì cũng phải nhanh thiệt nhanh, bưng ra cho khách xong vô bưng tô khác liền, bưng chậm quá sẽ bị chủ xô té ngã dập mặt vô tô phở. Nếu lúc không có khách, nhân viên phải đi nhìn ngó khắp quán, lau chùi từng mm bàn ghế, kính, toilet, …TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC NGỒI mà không làm gì hoặc ôm cái Iphone. Nên bạn nào CHƯA TỪNG LÀM VIỆC NHÀ THÌ LÀM Ở ĐÂY, 2 NGÀY LÀ BỊ ĐUỔI. Nếu mặt mũi nhăn nhó cau có, không nói không cười thì cũng bị chủ đuổi. Cuối ngày nó kêu mình lại trả tiền rồi nói “you are very good but not suitable in here lah”.
Nhân viên ở các công sở cũng vậy, cứ ngồi cà rề cà rề cả buổi chưa xong cái báo cáo sẽ bị xô té dập mặt vào màn hình máy tính. Sếp giao việc sẽ giao luôn deadline hoàn thành, ví dụ sếp giao mình làm báo cáo thông tin về các cửa hàng bán Smartphone ở Orchard Road, 3h45 chiều thứ 6 nộp. Rồi hết, không hỏi lại. Mình tự triển khai. Tự hiểu là báo cáo sẽ có đầy đủ các thông tin như tên cửa hàng, chủ cửa hàng, giờ mở cửa đóng cửa, doanh số trung bình, đang bán loại ĐT gì, giá cả, nguồn hàng, khả năng hợp tác với hãng mình…chứ không có chuyện đứng ẹo 1 bên cười cười hỏi “thưa sếp báo cáo gồm những cái gì ạ”, hỏi mấy câu như vậy sẽ bị quánh giá là thiếu i-ốt. Sếp đang cầm ly cà phê trên tay, nghe mình hỏi mấy câu ngáo ngơ này sẽ tạt thẳng ly cà phê vào mặt cho chừa cái thói ít động não. Làm thế nào có được thông tin cho báo cáo đó thì tự suy nghĩ, nghĩ không ra thì qua Mỹ làm, nhé. Phải sáng tạo và sáng tạo. Ở Sing, từ phổ biến nhất ở công sở là Innovation, tức “phải nghĩ mới, sáng tạo”, nghe riết mà từ đó xe Innova ra đời.
Nhân viên thực tập hoặc mới nhận việc, mặt mũi phải lanh lợi tươi cười, tay chân phải hoạt bát, vừa đi vừa chạy mới được giữ lại, mới được xem xét tăng lương. Ngày xưa, sinh viên quốc tế được cho vay vốn, với ĐK ở lại làm 3 năm trả nợ. Tuy nhiên, gần đây nhiều bạn vẫn cứ nợ hoài vì tốt nghiệp rồi, phỏng vấn miết mà không ai nhận, do tư duy máy móc rập khuôn quá hoặc chậm chạp. Nên các bạn trẻ, muốn có năng suất lao động, chỉ đơn giản là giải phóng sự trì trệ của tư duy và cơ thể. Hãy nhìn nhân viên quét dọn ở sân bay Changi, họ vừa đi vừa chạy, vừa liếc nhìn chỗ nào bẩn là lao tới hút bụi hay nhặt rác lên liền, tuyệt đối không tò mò tiểu nông nhìn người khác. Ông lái xe buýt thì vừa lái xe vừa đeo headphone thuyết minh cho khách du lịch. Cả đất nước vừa đi vừa chạy từ mờ sáng đến tối khuya.
Anh bạn Tony hiện là chủ một chuỗi cửa hàng bán cháo ếch ở đây nói, tao sẵn sàng nhận nhân viên bất cứ quốc tịch nào với điều kiện theo thứ tự ưu tiên là (1) nhanh nhẹn (tư duy và cơ thể), (2) sáng tạo, nghĩ ra được cái mới, không bảo thủ tự ái, (3) chăm chỉ kỷ luật (đến đúng giờ, về trễ giờ), (4) tiếng Anh tốt, (5) vui vẻ, cầu tiến, ham học hỏi. Đó là tính cách của lao động người Sing, và cũng là lý do mà các tập đoàn đa quốc gia đều có trụ sở ở Singapore để điều hành công việc ở toàn bộ châu Á.
Nếu làm biếng bay sang Harvard thì ở Singapore cũng có ngôi trường vô cùng nổi tiếng mang tên Lý Quang Diệu (search Lee Kuan Yew school of public policy), được xem như là 1 trong 3 trường đào tạo lãnh đạo doanh nghiệp tốt nhất thế giới. Ai tốt nghiệp thạc sĩ trường này ra thì thôi, đã có đơn đặt hàng từ lúc mới bước 1 chân vào cổng trường. Trường có nhiều suất hạc về kỹ năng quản lý doanh nghiệp trong 1-2 tuần đến vài tháng, bao ăn ở. Bạn có thể đăng ký hạc ở đây để về làm việc tốt hơn, có nhiều quan hệ quốc tế rộng lớn hơn, vì bạn hạc toàn là chủ/CEO các tập đoàn, đều là người giỏi giang xuất chúng cả. Các bạn ngành kinh tế nên lâu lâu xin nghỉ 1 vài tháng, tham gia những khóa ngắn hạn như vầy. Search “short course in management, marketing, sales, finance, human resource, real estate, international trade…” tùy theo lĩnh vực mình làm, muốn đi nước nào thì search nước đó, gần nhất và tốt nhất châu Á thì ở Singapore, trường nào cũng được, tùy túi tiền. Hạc hạc, đời mình ráng đi du hạc/thực tập sinh 1 lần, không full time được thì cũng vài ba tháng…
P.S: Chi tiết xô dập mặt vô tô phở hay tạt ly cà phê vào mặt là hư cấu cho vui chứ người ta thực sự dễ thương lắm, mình chậm là họ đuổi liền à...


Axact

Phan Kim Khánh

Với tôi hạnh phúc là làm được những điều tưởng như không thể.

Post A Comment:

0 comments: