Nhiều bạn trẻ muốn có được đầu óc phóng khoáng và tư duy làm ăn lớn để sở hữu những tập đoàn này nọ, nhưng vẫn bị bệnh toán lớp 1, chỉ nghĩ có vài đồng trước mắt. Lương bên này 5 triệu có chỗ trả 5 triệu rưỡi lập tức nói dối bị bệnh nghỉ ngay để sang đầu quân. Vay mượn vài ba triệu rồi biến mất. Đi mua món hàng, cô bán hàng thối thừa 50 ngàn nhưng ỉm luôn, vội vàng chạy xe đi về trong lòng vui sướng. Bất chấp tối nay, cô bán hàng tội nghiệp kia khóc sưng mắt vì bị chủ trừ lương.
Nhiều bạn còn trẻ nhưng lại bảo thủ, không dám thử cái mới dù chỉ là 1 món ăn khác với mẹ nấu hàng ngày. Không dám đi đâu, thậm chí có bạn nói "đi du học về cũng vậy". Cứ như anh bán kem trong cuốn nhà giả kim, lúc cuối đời mới nhớ là "thời thanh niên mình cũng từng có ước mơ đi đây đi đó, làm cái này cái kia" nhưng ước mơ không thành vì anh đã do dự. Một cây kem giá vốn 5000 đồng, anh bán 10,000 đồng, lãi gấp đôi. Ngày may mắn nhất anh lãi 500 ngàn, max 1 tháng anh được 15 triệu và anh nghĩ đó là một số tiền khổng lồ. Rồi đến lúc chết đi, lời trăn trối cuối cùng là "hôm nay kem bán có hết không, coi chừng chảy nước". Nói rồi nhắm mắt xuôi tay với thùng kem bên cạnh, chép miệng tiếc rẻ vì mọi ước mơ tuổi thanh xuân đã bị mấy đồng lãi từ thùng kem đè bẹp.
Trải nghiệm trong đời ư? Nếu hỏi về nỗi lo lắng mất ăn mất ngủ nhất của anh là gì, anh sẽ chia sẻ đó là những lần bán ế cả thùng kem trị giá 1 triệu đồng, tức 50 USD. Anh không hề biết đó chỉ là tiền thanh toán cho một buổi cà phê của những người dám đi đến Kim Tự Tháp.
Anh không hề biết có những người y chang anh về cấu trúc sinh học cơ thể nhưng hiểu biết nhiều thứ về thế giới Họ làm chỉ vài phút bằng anh bán cả năm trời. Đơn giản là người ta dám đi vượt sa mạc đế đến Kim Tự Tháp tìm kiếm kho báu, còn anh thì ở mãi trong cái confort zone, safe zone (vùng an toàn sung sướng) của mình. Rồi người ta trải nghiệm, học thêm cái mới, nạp vào cái mới trên đường đi. Như cái máy tinh để bàn, phần cứng màn hình CPU trông bên ngoài y chang như nhau, nhưng dung lượng bộ nhớ và phần mềm khác nhau nên tốc độ xử lý khác nhau, ra kết quả khác nhau.
Vấn đề là nhiều bạn ước mơ thì lớn nhưng không nghĩ lớn, không chịu action, không sẵn sàng format lại toàn bộ để cài phần mềm mới. Không chịu nâng cấp thanh ram lên chạy nhanh hơn, nâng cấp ổ chứa nhiều dữ liệu hơn. Cái gì cũng Vũ Như Cẩn, Nguyễn Y Vân (vẫn như cũ, vẫn y nguyên). Ngôn ngữ phây bây giờ, người ta nói là Cẩn Vũ, Vân Nguyễn.
Có bạn bảo tôi bán kem cả đời có sao, miễn là thú vị, hạnh phúc. Ừ thì cũng có sao, nếu bạn không có ước mơ gì cao xa như đã nói ở đầu bài. Bạn muốn làm chủ những tập đoàn khổng lồ nhưng không chịu từ bỏ tiền lãi bán kem hàng ngày thì mọi ước mơ chỉ mãi là mơ ước.
(bài này các bạn chưa đọc tác phẩm Nhà Giả Kim sẽ khó hiểu hết nội dung truyền tải).

Axact

Phan Kim Khánh

Với tôi hạnh phúc là làm được những điều tưởng như không thể.

Post A Comment:

0 comments: